Hùng Ưng mở mắt ra, ngoại trừ màu đen thì không nhìn thấy bất cứ màu sắc nào khác.

Hắn biết mình không bị mù, là đang ở trong giấc mơ.

"Trước đó khi tới nơi này nó có màu trắng tinh, chỉ có thứ gì đó vặn vẹo lộ ra hắc ám, bây giờ nơi này biến thành như vậy... quả nhiên mình đã chết rồi."

Từ trên mặt đất ngồi dậy, Hùng Ưng không có cảm giác buồn bã gì, cuối cùng ra tay đúng là kích động nhất thời nhưng cậu cũng không hối hận, chỉ có hơi lo lắng cho cha mẹ mà thôi.

"Thế giới sau khi chết đi là như vậy sao, có hơi khô khan quá rồi."

"Nơi này không phải thế giới sau khi chết." âm thanh vang dội như tiếng chuông lớn truyền tới, hồi âm rõ ràng làm Hùng Ưng cảm nhận được không khí cũng đang chấn động.

Hùng Ưng quay đầu, trong bóng đêm nhìn thấy một nhúm ánh sáng, bên trong trung tâm ánh sáng ngồi một ông cụ tóc trắng áo trắng, đang mỉm cười hiền lành với mình.

Lúc nhỏ Hùng Ưng thường ảo tưởng có một ông cụ như thế ban tặng siêu năng lực cho mình, để hắn bảo vệ chính nghĩa.

Nhưng sau khi được trái tim ma quỷ giày vò, Hùng Ưng đã không còn cảm giác vui sướng đó nữa.

Có điều cảnh tượng này rất quen, trước đó mỗi khi cứu người xong Hùng Ưng lại thấy cảnh tượng như thế, có điều khi đó thứ nhìn thấy trong làn sương đen là một thứ vặn vẹo gì đó không có hình dạng cố định.

"Không phải thế giới sau khi chết... vậy tức là tôi vẫn chưa chết, trái tim ma quỷ đã lừa tôi sao?"

Ông cụ lắc đầu nói: "Nó không lừa cậu, nó thật sự vì sự lương thiện của cậu mà suy yếu, mà tính mạng của cậu quả thực cũng sẽ kết thúc vì cái chết của nó."

"Vậy bây giờ là..."

Hùng Ưng nghiêng đầu hỏi, sau khi giác ngộ quyết định liều mạng, cậu đã có cái nhìn khác về rất nhiều chuyện.

"Cơ thể cậu sắp tử vong, nhưng chuyện mà cậu đã làm trước đó xứng đáng được hồi báo."

"Trái tim ma quỷ bị hủy diệt, trái tim anh hùng đã phục sinh từ đó, khi cơ thể phàm trần héo rụi, cơ thể anh hùng sẽ sống lại!"

"Cậu sẽ không tới nơi này nữa, hãy dùng sức mạnh của trái tim anh hùng, đi làm anh hùng mà cậu vẫn luôn muốn làm đi!"

Nói xong cơ thể của ông cụ hóa thành ánh sáng trắng, từng chút chui vào trong cơ thể Hùng Ưng.

Nhìn ông cụ tụng niệm ngôn ngữ như thơ ca, vẻ mặt Hùng Ưng rất bình thản, cũng không xúc động thế thốt sẽ làm gì đó.

Hùng Ưng không phải vì muốn người ta tán thành mới trở thành anh hùng, mà bởi vì cậu nghĩ tới chính mình nên mới làm như vậy.

"Mặc kệ biến thành bộ dáng gì, tôi chỉ muốn làm chính mình, đừng hòng sắp đặt bắt tôi làm bất cứ chuyện gì."

"Chỉ cần cậu cứ làm chính cậu là tốt rồi..." Nói xong bóng dáng ông cụ hoàn toàn biến mất trong không khí.

Mà ý thức của Hùng Ưng cũng dần dần không rõ, cậu ta biết chính mình sẽ phải thức tỉnh.

...

Phát tiết lệ khí xong, Ôn Văn thay đổi trở nên rất phật hệ, cũng định ra sẽ đối mặt với Ôn Duệ như thế nào.

Đó chính là hắn thật sự đã chết trong trận tai nạn chín năm trước rồi, mọi chuyện xảy ra trước đó coi như không tồn tại.

Mà sau này Ôn Văn cũng không cố ý nhắm vào hay né tránh 'Hội Học Thuật Chân Lý', mọi thứ đều tiến hành như bình thường.

Nếu đã khôi phục bình thường, có chút chuyện nên làm thì anh cũng cần phải làm.

Vì thế Ôn Văn thay đổi hình dạng một chút, mua một lượng lẩu lớn ở tiệm lẩu 'Hồ Thượng Trảo', tiếp đó lại tới chợ bán thức ăn mua nguyên liệu nấu ăn, rồi chuyển sang trung tâm thương mại mua sắm một phen.

Sau khi chọn mua xong, Ôn Văn quay trở về trạm thu nhận, để tất cả quái vật ở bên trong, bao gồm cả nhóm ngục tốt đều được ăn một bữa lẩu ngon lành, đối với chuyện này Tam Tể Nhi cảm thấy rất vui, bởi vì nó có rất nhiều nước cặn lẩu để húp...

Tiếp đó là bắt đầu phân phát các loại quần áo, sách vở, những món đồ chơi nhỏ, máy chơi game các loại.

Trước đó nhóm quái vật đã giúp đỡ anh một chuyện lớn, vì thế Ôn Văn tốt bụng cho bọn họ một chút khen thưởng.

Mỗi quái vật đều nhận được món quà mà Ôn Văn cho là thích hợp, về phần có thật sự thích hợp hay không thì đó là ý riêng của mỗi người.

Ví dụ như tặng gối ôm cà rốt và quần áo cosplay nàng sói cho thỏ yêu Bạch Tiểu Mật, mua một đống mô hình súng đồ chơi cho cô bé quàng khăn đỏ, đưa mớ đồng nát trộm được từ giáo đường trước đó cho thiên sứ Phổ Quang....

Sau khi phát thưởng xong, Ôn Văn bắt đầu kiểm tra hai món đồ lấy được từ viện bảo tàng lần này.

Một cái hộp nhạc và một quyển sách.

Không quản có phải là vật thu nhận hay không, giá trị của hai món đồ này ít nhất cũng phải bằng với vật thu nhận cấp Tai Nạn, vì thế Ôn Văn cần phải nghiên cứu một chút.

Đầu tiên là cái hộp nhạc không biết tên này, sau khi Ôn Văn mở ra thì bên trong truyền ra một đoạn nhạc kỳ lạ.

'Tu lu, tu lu, tu lu ba ba ba.... ta ở đông bắc nghịch bùn, ta ở đông bắc không có nhà...'

"Cái này.... cũng quá kỳ dị đi, cứ tưởng đâu sẽ là khúc nhạc kiểu hồ thiên nga gì đó."

Có điều khúc nhạc này tuy kỳ dị nhưng không hiểu sao Ôn Văn lại có chút rung động, hơn nữa cơ thể có kích động muốn nhảy múa trong tiếng nhạc này, thế nhưng Ôn Văn nhanh chóng tỉnh táo lại, cảnh giác nhìn chằm chằm cái hộp nhạc này.

"Khi nãy thứ này đã cố gắng điều khiển mình... hơn nữa mức độ còn không nhẹ, mình chính là người sử dụng cái hộp nhạc này."

Sở dĩ Ôn Văn dám trực tiếp kiểm tra vật thu nhận là vì ở trong trạm thu nhận thì anh có thể phát huy thực lực cấp Tai Biến bất cứ lúc nào, vật thu nhận bình thường căn bản không có khả năng ảnh hưởng tới anh.

Nhưng nếu là người khác mở hộp nhạc này ra thì hậu quả sẽ khó mà lường được.

Vì kiểm tra hiệu quả của hộp nhạc, Ôn Văn đã tìm đám quái vật bị giam và ngục tốt để thử nghiệm hiệu quả.

Cái hộp nhạc này không có dây cót, chỉ có chốt mở, chỉ cần mở ra thì sẽ không ngừng truyền ra bài nhạc đó.

Tất cả người bình thường khi nghe thấy âm nhạc sẽ nháy mắt biến thành máy khiêu vũ không có tình cảm, lại còn là nhảy một vũ đạo kỳ lạ, không quản xảy ra chuyện gì cũng không thể làm bọn họ ngừng lại.

Nếu không có người tới đóng hộp nhạc này lại chỉ sợ bọn họ sẽ nhảy đến chết.

Mà đám quái vật thì có năng lực chống cự nhất định với loại âm nhạc này, nhưng chỉ có sinh vật cấp Tai Nạn mới có thể hoàn toàn miễn dịch, chỉ có chút kích động không đáng kể mà thôi.

Quái vật cấp Tai Hại và cấp Tai Họa, căn cứ theo lực lực khác biệt thì có thể chống đỡ được kích động muốn khiêu vũ ở một khoảng thời gian nhất định.

Nhưng chỉ cần bọn chúng bắt đầu khiêu vũ thì sẽ không dừng lại trước khi âm nhạc kết thúc.

Vì thế thứ này đối với Ôn Văn rốt cuộc chính là một món đồ chơi thú vị, lúc tiến hành mấy trò đùa dai kia nếu như có hộp nhạc này thì anh đã có rất nhiều trò vui để chơi rồi.

Mà quyển sách kia thì hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của Ôn Văn.

Độ dày của nó gần giống với cục gạch, bìa sách bằng kim loại được in đầu một con thú dữ và ký tự không rõ ý nghĩa.

Có điều những thứ này không phải thứ hấp dẫn Ôn Văn nhất, làm Ôn Văn kinh ngạc chính là quyển sách này sống!

Không sai, quyển sách này sống!

Khép mở trang sách giống như một cái miệng rộng sắc bén vậy, nếu như không khống chế thì thứ này sẽ cắn người như chó điên vậy.

Ôn Văn dùng một cái chân heo thử một chút lực cắn của nó, kết quả thứ này trực tiếp nuốt nuôi cái chân heo!

"Này... đúng là thú vị!"

0.92301 sec| 2405.242 kb